linhphandr@gmail.com
+84 978 522 626

Mời người nhà ra khỏi phòng cấp cứu

Chuyện xảy ra tại một phòng cấp cứu, bệnh nhân khá đông nằm chật kín cả lối đi, người nhà cũng đông nhốn nháo, nhân viên y tế tất bật. Chốc chốc lại nghe giọng nói của một anh điều dưỡng “Mời người nhà bệnh nhân một người ở lại, còn lại ra ngoài giùm”. Không khí vẫn chưa dễ thở hơn chút nào..
Vẫn giọng anh điều dưỡng ấy “Mời người nhà bệnh nhân ra ngoài bớt”, rồi anh quay qua làu bàu với đồng nghiệp: “Có một bệnh nhân mà tới gần chục người nhà, mời hoài không ra, còn đưa cái mặt kênh kiệu, phát ghét!”. Rồi anh tiếp tục công việc của mình. Tiếng còi xe cấp cứu hụ liên hồi, bệnh nhi khóc inh ỏi, không khí mỗi lúc càng thêm ngột ngạt. 
 
Anh điều dưỡng lúc nãy tỏ vẻ căng thẳng: “Người nhà bệnh nhân N.V.B ra ngoài giùm, nãy giờ nói hoài không ra…”. 
Một anh chàng người nhà của bệnh nhân B tức khí, hùng hùng hổ hổ: “ Làm gì ghê dzậy, không ra thì làm gì nhau…”
 
 
Bầu không khí nặng trịch, quánh đặc lại, dường như oxy đi đâu hết chỉ còn CO2. Thấy tình hình căng thẳng, một bạn điều dưỡng bước đến bên đồng nghiệp vỗ vỗ vai và chỉ hướng vào trong. Cô ấy bước đến bên giường bệnh nhân B, chỉnh lại dây dịch truyền, bắt lại mạch…rồi cô khẽ cười nhẹ và quay sang nói với người nhà : “So với tình trạng của chú B lúc mới vào viện, giờ đã ổn hơn nhiều rồi, người nhà mình đừng lo quá”.
 
Mọi người vẻ mặt dãn ra, thở phào như trút bỏ được một cái gì đó rất nặng. Đoạn cô quay sang anh chàng dữ dằn lúc nãy, đồng cảm “ Anh ơi, em nhìn anh, em biết anh đang rất lo cho ba của anh”.
 
Anh chàng dữ dằn lúc nãy bỗng nhiên thay đổi thái độ ngay tắp lự, anh gãi đầu, gãi tai, bối rối “ Còn một tuần nữa là tới ngày anh lấy vợ, ông già anh mà có bề gì thì chết, mọi thứ đã chuẩn bị xong hết rồi…”
“À, hèn gì lúc nãy anh nổi nóng, do lo quá mà hen?”
“Ừ, cả nhà anh ai cũng lo sốt vó”
“Ai cũng có người nhà, người quen ít nhất một lần nằm viện, ai cũng lo.. tội nghiệp bệnh nhân nằm ở đây, ồn ào, ngột ngạt, họ thiếu oxy để thở nếu người nhà đứng ở đây đông, họ càng mệt hơn, tội nghiệp. Ba anh cũng cũng còn thở hơi mệt nè".
 
Bọn họ đưa mắt nhìn quanh…
 
“Tụi em không muốn làm khó dễ người nhà mình đâu, có điều vừa để tốt cho bệnh nhân vừa để tụi em dễ quan sát và cấp cứu ngay khi cần, phiền mọi người ra ngoài bớt, chỉ một người ở lại thôi nhé”
 
Cả đám người quay qua bối rối xin lỗi rồi lục lục tục đi ra chỉ để một người nhà bệnh nhân ở lại. Cô mỉm cười, gật đầu ra vẻ cảm thông. Đáp lại nụ cười ấy,một người còn quay qua nhắc phụ “ Người nhà ra ngoài bớt, để bệnh nhân thở.  Mấy ông bà dzô đông, giành oxy hết, tui thở còn hổng nổi!” Những người nhà khác lần lượt ra bớt.
 
Cô điều dưỡng nói với theo : “Mọi người yên tâm nhé, ở đây có nhân viên y tế, có gì lạ tụi em sẽ gọi.”
Anh chàng “ hung tợn” đó khẽ gật đầu và tặng cô điều dưỡng nụ cười tỏ vẻ biết ơn.
 
Cuối buổi chiều hôm đó, anh chàng người nhà xách theo bịch trái cây, nhất quyết tìm bằng được cô nàng điều dưỡng ấy để cảm ơn : “Cám ơn em đã quan tâm tới ông già anh, thông cảm với người nhà anh. Do lo quá nên mới như vậy.”
 
Cô điều dưỡng ấy ánh mắt lấp lánh, vẫn nụ cười duyên ấy vẫn rạng ngời trên môi… 
 
Bạn thấy đó, có những thứ không thể mua được bằng tiền bạn nhỉ?
 
Phan Lan Viên
#ythuthitetamtinh
THÔNG TIN KHÁC

Bản quyền thuộc về CLB QLCL-ATNB

© 2014 Thiết kế bởi QPS Team