linhphandr@gmail.com
+84 978 522 626

Lỗi y khoa - Ai chịu trách nhiệm

Việc bệnh nhân tử vong tại khoa cấp cứu một bệnh viện lớn tại Thành Phố Hồ Chí Minh, sau đó người nhà kiện, bác sĩ trực tham gia điều trị được đưa ra chịu trách nhiệm với lý do "Chuyên môn kém", thật sự thấy buồn!

 Đây gần như là một câu trả lời điển hình cho những kiện cáo chung khi bệnh nhân có biến chứng hoặc có tử vong bất thường. Nhưng theo quan điểm cá nhân, đây không nên là câu trả lời điển hình, vì nó thật sự, ở đại đa số các trường hợp, không đúng, không đủ, và không giúp ích gì cho cả ba bên – bác sĩ, bệnh viện hoặc cơ sở y tế, và người bệnh. 

 

Khi bệnh viện chấp nhận đưa ra câu trả lời người bác sĩ có chuyên môn kém, bệnh viện thừa nhận quá trình tuyển dụng không tốt (bác sĩ nào cũng vào được à?), và quá trình huấn luyện nhân sự về chuyên ngành không hiệu quả. Đưa ra nguy cơ tất cả các nhân viên y tế trong bệnh viện đều bị nghi ngờ về tính chuyên môn vì cùng một thuyền mà ra cả! 
 
Khi người nhà bệnh nhân nhận được câu trả lời người bác sĩ mà người nhà mình được thăm khám có chuyên môn kém, chẳng khác nào như tát gáo nước lạnh vào nỗi đau của họ, sau này họ làm sao biết bác sĩ có chuyên môn tốt hay kém, và sẽ nghi ngờ nối tiếp nghi ngờ. 
 
Khi cộng đồng nhận được câu trả lời, cả ngành y khốn đốn, vì SHIT, ở bệnh viện đầu ngành như vậy, lớn như vậy, ở khoa đầu sóng ngọn gió như vậy, mà còn có bác sĩ chẳng ra gì, GÂY CHẾT NGƯỜI, vậy thì đi nơi khác chắn chẳng hơn gì! 
Khi báo chí nhận được câu trả lời, một số người nói HURRAY, chúng ta đang chiến thắng, đang tạo ra công lý, lần sau có việc gì dù nhỏ cũng đào ra cho bằng được, hệ thống này thối nát quá rồi!!! 
 
Từ một sự kiện không mong muốn, bằng một câu trả lời đơn giản với ba từ CHUYÊN MÔN KÉM, chẳng khác nào như một quả bom chêm vào cho hố sâu tiêu cực về ngành càng lúc càng to và dơ bẩn! 
Người bác sĩ điều trị mặc nhiên bị cơ sở của mình phủi tay, bị người nhà khinh bỉ, bị báo chí hả hê, bị cộng đồng chê trách! Trước đó 1 ngày thì chẳng có điều gì xảy ra. Thật là thê thảm! Đọng lại trong đầu những người khác là gì? Bảo vệ bản thân trước, chuyện khác tính sau!
 
Và sau tất cả, tôi ngồi đây tự hỏi, WHAT IS NEXT? Chúng ta rút ra được điều gì để CẢI THIỆN VÀ PHÒNG TRÁNH những điều đáng tiếc như thế xảy ra? Câu hỏi này ai cũng làm lơ, trong khi đây là một câu hỏi quan trọng nhất trong những hoàn cảnh như thế này! 
Những lỗi trong hệ thống y khoa, đại đa số, là những lỗi hệ thống và có khả năng phòng tránh được nếu thật sự để tâm và mong muốn thực hiện: 
1. Bệnh viện quá tải, số lượng bệnh nhân quá nhiều so với số nhân viên y tế, làm chất lượng khám chữa bệnh không tốt
2. Bệnh không bao giờ hằng định, có những bệnh diễn tiến xấu từ từ, có những bệnh có những biến chứng bất ngờ, có thể gây tử vong nhanh chóng, cần được có sự thăm khám thường xuyên, hoặc hợp tác với những nhân viên khác để có thể nhận biết sớm và kịp thời các dấu hiệu trở nặng, để can thiệp kịp thời, hoặc ít nhất để thông báo cho người nhà bệnh nhân chuẩn bị tinh thần
3. Giao tiếp với người nhà và bệnh nhân có thể cần kĩ năng được trau dồi, để hai bên cùng hiểu và hợp tác tốt với nhau, chứ không đơn giản như việc bán rau bán cá, đậu phộng ngoài chợ, quán….
4. Người nhân viên y tế cần được có thời gian trau dồi kiến thức, có cơ hội học hỏi, có thời gian nghỉ ngơi, để trong thời gian làm việc, không những kiến thức chuyên môn vững, mà tâm lý và tinh thần cũng cần minh mẫn, để đánh giá đúng, ra quyết định kịp thời…
5. Hệ thống y khoa là một chuỗi các sự kiện liên quan đến người bệnh, từ khâu tiếp nhận đến lúc ra về, khi có việc xảy ra, nên được phân tích một cách khách quan, vì khi một trường hợp đáng tiếc xảy ra, nếu không rà soát lại, cải thiện hệ thống, mà mặc định chỉ định thí tốt một vài con người, thì logic mà nói, chúng ta sẽ còn nhiều trường hợp đáng tiếc tiếp tục xảy ra, vì chẳng ai nghĩ đến hoặc nói đến việc phòng tránh!
 
Người nhân viên y tế, theo logic mà nói, không thể nào đủ kiên nhẫn học hành hơn 6 năm, làm việc cày cục chỉ để lên kế hoạch giết một người không hề quen biết ở một thời điểm nào đó mình hoàn toàn không biết trong cuộc đời. Chuyên môn kém là một phạm trù mơ hồ, vì nếu muốn dùng từ này, thì 100 người, từ giám đốc đến anh bác sĩ mới ra trường, đều có thể có chuyên môn kém cả, vì chẳng ai biết hoàn toàn tất cả ngành y. 
Có những người đáng lên án thật, là những người biết sai vẫn làm, biết hại cho bệnh nhân vẫn cho, chỉ để tư lợi cá nhân. Đó lại là về phạm trù y đức và đạo đức con người! 
Nhưng để gán ba từ “chuyên môn kém” chỉ để giải quyết vấn đề, e rằng thật sự quá nhẫn tâm, và thật sự không giúp ích gì được cho cả bệnh nhân tương lai, người bác sĩ, và cả cộng đồng!
 
To ERR is Human! 
Mong tất cả bình an!
 
Bs Trần Thị Huyên Thảo 
THÔNG TIN KHÁC

Bản quyền thuộc về CLB QLCL-ATNB

© 2014 Thiết kế bởi QPS Team